Chương 2: Giọng nói bên trong
Rừng Cóc Cáy mở ra trước mắt họ sâu thăm thẳm. Rõ ràng là chẳng ai dại dột cuốc bộ xuyên qua khu rừng này. Thậm chí, nếu có phương tiện như xe, ngỗng hay miêu mã, nhiều người vẫn sẽ chọn cách đi vòng bên ngoài bìa rừng theo một tuyến đường rất dài, hơn là đâm thẳng vào khoảng xanh hun hút ấy.
Cây cao um tùm. Vòm lá che phần lớn bầu trời, chỉ để thảng hoặc những vạt nắng chiếu xuống nền cỏ ẩm tạo ra một không gian huyền ảo. Léc kéc... Rột roạt... Một cái bóng cựa quậy trong hốc cây trước khi phóng vút ra. Rồi hai, ba, bốn... Thật nhiều những cái bóng nảy tưng tưng từ gốc cây nọ sang gốc cây kia, từ mặt đất lên cành cao, từ cành cao xuống mặt đất.
“Củ chuối!” Chàng trai reo lên thích thú.
Đích thị là củ chuối chứ chẳng ai vào đây. Củ chuối rừng nhìn chung không béo tốt bằng củ chuối nhà nhưng rắn rỏi và lông xù hơn. Những cặp mắt hiền lành và tinh khôn của chúng thỉnh thoảng lại lóe lên trong bóng tối. Có những con còn non, chỉ bé bằng bàn tay, mặt mũi ngơ ngáo, được củ chuối bố hoặc mẹ đội lên đầu. Lại có những con già, phải nhờ những con trẻ hơn ủn đít cho đỡ chậm chạp... Nhưng sao chúng lại tán loạn lên vậy nhỉ?
“Ông bác già, con lại khiến chúng sợ ạ?” Tâm hoang mang hỏi Trùm Ngây.
“Chắc vậy. Con vẫn luôn làm ta sợ còn gì.” Ông già đáp.
Rồi như phát hiện thấy điều bất thường, ông ra hiệu cho chàng thanh niên núp vào một gốc cây to, im lặng quan sát. Cả khoảng rừng rung lắc tựa như có một cơn địa chấn, lá rụng xuống lả tả. Một đàn cáo lò xo, hơn chục con, với những cái đuôi đàn hồi, bật cực nhanh đuổi theo đám củ chuối.
“Nhóc con,” Trùm Ngây đặt bàn tay lên vai Tâm, “những trường hợp thế này, chúng ta sẽ không can thiệp.”
“Dạ... Đây là chuyện thường ngày của khu rừng.”
“Phải rồi. Con không thể ở đây suốt đời để che chở cho bầy củ chuối. Mà đàn cáo lò xo kia thì có vẻ đã nhịn đói lâu rồi...”
“Vâng, con hiểu.”
Tâm bấu chặt tay vào thân cây, nhìn đàn cáo lò xo vây ráp, vồ lấy những con củ chuối lẻ bầy. Củ chuối vùng vẫy, cất lên những tiếng kêu xé ruột trong lúc bị cáo lò xo xơi tái.
Một cặp củ chuối trẻ khỏe, vì phải thay nhau đội trên đầu đứa con sơ sinh nên mới tụt lại, bị năm con cáo lò xo ép chặt vào từ hai bên theo thế gọng kìm. Biết không thoát được, củ chuối bố dùng hết sức hất đứa con thơ văng đi xa nhất có thể, rồi cùng với bạn đời của nó trở thành thức ăn cho bọn cáo.
Củ chuối non lăn lông lốc trên thảm cỏ mà vẫn chẳng an toàn. Một con cáo sớm nhận ra nó bèn lừ lừ tiến lại. Củ chuối non chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với bố mẹ mình, giương cặp mắt trong veo lên nhìn sinh vật khác loài xa lạ. Con cáo lò xo ấy là một con cái, cũng đã làm mẹ, và nó không kết liễu củ chuối non ngay tức thì. Nó liếm láp củ chuối non, lưỡng lự không biết nên chén con mồi này luôn hay đem về làm quà cho con của nó ở nhà. Củ chuối non được liếm láp lại ra điều thích thú, cứ cọ cọ vào lông con cáo.
Ngay lúc đó, một con cáo lò xo khác, một con đực, to lớn hơn, hung hãn hơn, đã ghé cái mõm đầy nanh nhọn vào bên cạnh chực cướp khẩu phần ăn của con cáo cái. Con cáo cái hơi bị giật mình. Nó gầm ghừ mấy tiếng rồi buộc phải đi đến quyết định ăn con mồi thật nhanh nếu không thì mất trắng. Chỉ một cú đớp duy nhất của nó đủ khiến củ chuối non tắt thở. Và nó tung ra cú đớp chí mạng đó...
Nhưng cú đớp trúng vào thinh không. Con cáo đực kia đã nhanh mồm hơn nó chăng? Nó nhìn sang bên. Không, con cáo đực cũng đang đứng đực ra, lòng thòng dãi nhớt. Con mồi của nó đã biến đi đâu rồi không biết? Nó hít ngửi nền đất khắp xung quanh một cách vô vọng...
“Con xin lỗi.” Chàng thanh niên ôm củ chuối non trong lòng, áy náy nói với ông già.
Trùm Ngây khẽ mỉm cười.
Ra khỏi khoảng rừng rậm, họ đến một khu vực cây thưa hơn. Bầu trời cao lồng lộng gió. Hai người tạm buông hành lý, nghỉ chân.
“Đến giờ ăn rồi, Mắc Cọp.” Ông già giơ cánh tay. Từ trong tay áo ông, con diều thò mặt ra, cặp mắt còn ngái ngủ. Nhìn thấy bầu trời, nó bỗng chốc trở nên tươi tỉnh, bay tít lên cao chao liệng, uống lấy uống để từng ngụm gió, hít lấy hít để những tảng mây.
Trong lúc Trùm Ngây tung tăng thả diều thì Tâm nằm bò ra chơi với người bạn mới. Củ chuối non sau phút đầu rụt rè đã tíu tít ngoáy mông và nhảy loi choi quanh chân chàng thanh niên.
“Nào bé, ta làm quen nhé.” Cậu bế nó lên thủ thỉ. “Tớ là Tâm. Còn cậu, từ nay tớ gọi cậu là...”
“Ai chà,” Trùm Ngây sẵng giọng, “chúng ta không đem nó theo được đâu nhóc con.”
“Nó đã mất cả cha lẫn mẹ, không còn ai chăm sóc nữa mà bác.” Chàng thanh niên ỉu xìu.
“Chúng ta lo cho nó được ư? Ngày mai sẽ ra sao, ta còn chẳng biết. Và tại sao chúng ta phải rong ruổi thế này, con quên rồi à?”
“Dạ...” Tâm lí nhí đáp.
“Nó không phải trường hợp cá biệt. Cho dù không còn cha mẹ, được sống với đồng loại của nó vẫn tốt hơn. Nó phải học để quen với hoàn cảnh của mình.”
“Con hiểu rồi, ông bác già. Bác đợi con một lát.”
Chàng thanh niên vừa định quay gót thì ông bác già tháo cái nón đưa cho cậu:
“Nhanh chân lên. Và cầm lấy cái này của con đi. Nón của người khác ta thấy không quen, nó làm đầu ta ngứa ngáy suốt cả chiều nay rồi đấy.”
Tâm đem con củ chuối mồ côi vào khoảng rừng rậm rạp, mất một lúc để tìm ra chỗ bầy củ chuối đang ẩn náu. Thấy mấy con trưởng thành dáo dác đứng trông ba con non trong một hốc cây, cậu bèn nhẹ nhàng đặt củ chuối mồ côi vào đấy rồi rời đi.
Trời bắt đầu nổi giông. Mưa xuống. Tâm kéo cái nón từ lưng che lên đầu. Về đến chỗ Trùm Ngây, cậu thấy con diều Mắc Cọp bay là là bên trên che mưa cho ông, còn ông thì lẩm bẩm:
“Ai chà... Cái nón thân yêu của ta... May mà còn Mắc Cọp thương ta...”
Tối hôm ấy, sau khi họ hạ trại, nhóm lửa, nướng khoai, ông già sổ mũi và hắt hơi liên tục:
“Ai chà... Ta biết ngay mà...”
Ông thở dài làm cho chàng thanh niên cũng thở dài theo:
“Con sẽ sớm kiếm cho bác một cái nón mới.”
“Nhóc con này...” Đôi mắt ông già đăm chiêu sau đống lửa.
“Dạ?”
“Hôm nay ở thị trấn Vỏ Hến, ta đã rất sợ...”
“Bác sợ con không ngăn được bọn cướp, để chúng hại người dân ạ?”
“Không con ơi. Ta sợ gì chuyện đó đâu.” Trùm Ngây lắc đầu. “Ta sợ... đó không phải là con.”
Chàng thanh niên buông miếng khoai gặm dở, ngước nhìn ông già:
“Con luôn nghe lời bác, quan sát hơi thở từ đầu đến cuối.”
“Nhưng con vẫn chưa làm được. Hãy nhớ xem khi hát giữa bãi chợ, hơi thở của con rối loạn như thế nào? Khi bọn Tê Giác tới, ta chỉ lo chúng bị con ăn tươi nuốt sống...”
Tâm hơi sững lại, chẳng biết phải nói gì. Đúng thế thật, hôm nay cậu đã không giữ nổi bình tĩnh khi hát ở thị trấn Vỏ Hến. Cậu hát sai lời, lạc cả giọng... Xấu hổ quá đi thôi...
Trùm Ngây vươn vai:
“Ai chà, ta nghỉ đây. Phải tống tiễn cơn cảm cúm này trước sáng mai, hậu quả của việc hứng mưa không có nón đội. Con làm sao thì làm, mặt trời mọc là chúng ta lên đường.”
Nói đoạn ông ngồi xếp bằng bên đống lửa, mắt nhắm nghiền, im lặng như một bức tượng. Ông sẽ ngồi nguyên như thế suốt đêm.
“Ông bác già ngủ ngon!”
Chàng thanh niên đứng dậy, hít một hơi sâu, bước ra khỏi vùng sáng của đống lửa. Trong bóng đêm, giữa mênh mông hoang vắng, cậu buông lỏng, cho phép mọi giác quan mở rộng khỏi giới hạn thân thể. Cậu bật lên không, lao vun vút trong gió, đạp lên những cành cây, lướt qua nơi voi túi đang nằm, khỉ lốc đang ẵm con, chim hai mỏ đang ấp trứng... Cậu vuốt lưng chim mẹ mà nó chẳng hề hay biết.
Cậu đi tìm cây tai tần. Trong khu rừng này nhất định có cây tai tần... Nghe âm thanh của dòng suối, cậu lần ngược về phía mà chiều nay trên đường đi cậu đã nhìn thấy một con chim tha một xác lá tai tần về làm tổ. Quả không sai, sau một hồi lần mò, cậu đánh hơi thấy mùi của cây tai tần. Nó dẫn cậu leo lên một triền núi.
“Mày đây rồi.”
Vén màn sương mát lạnh, cậu thấy cây tai tần đứng lừng lững giữa lưng chừng núi. Màn sương chính do lớp vỏ cây tiết ra. Ngay từ lúc vừa đâm chồi khỏi một hạt mầm bé mọn, tai tần đã liên tục “vã mồ hôi” để làm mát và tự tạo ra một môi trường tối ưu, cho phép nó sinh trưởng tới kích cỡ ngoại hạng. Lớp “mồ hôi” bảo vệ nó trước lũ sâu bọ cùng một số loài chim, tỉ dụ như chim cơ-tuốc, vốn nghiện ăn lá tai tần non, cho đến khi cây đạt tới một kích thước đủ an toàn. Sâu bọ hít phải hơi sương sẽ trở nên u mê chậm chạp, màn sương đồng thời là một tấm màn ảo ảnh khiến các loài động vật không thể trông thấy cây bằng mắt thường. Thân cây dày đến nỗi nếu rỗng ruột thì bên trong rộng rãi ngang một căn biệt thự, ngọn cây cao tựa một đỉnh tháp chạm chân mây, tán lá có lẽ che phủ toàn bộ ngọn núi ấy. Hầu hết lá tai tần lớn hơn cơ thể người trưởng thành. Đây đó, chàng thanh niên trông thấy những con sâu ngoại cỡ bò lổm ngổm. Cậu nhún từ lá thấp nhảy lên lá cao, cuối cùng cũng lên tới ngọn.
Chao ôi! Trăng đêm nay mê li xiết bao, tròn căng và lung linh. Trăng nhuộm cả cánh rừng trải ra trước mắt cậu thành một thảm xanh ngả sang sắc tím.
“Nhanh nào!”
Chàng thanh niên tự nhắc mình, trước khi bị vẻ quyến rũ của thiên nhiên ru vào mộng mị. Cậu chọn được một cái lá tai tần ưng ý, cái lá non mới nhú chưa bao lâu nên không quá dày và quá to. Cậu cuộn nó thành hình chiếc nón rồi rút kim chỉ trong người ra khâu lại. Xong xuôi, cậu nhủ thầm:
“Ông bác già chắc chắn bất ngờ lắm đấy.”
Tiếp theo là chờ đợi. Sáng sớm mai, khi những giọt sương sớm đọng đầy trong lòng nón là lúc những chỗ cố định tạm thời bằng chỉ sẽ được cây tai tần hàn lại hoàn toàn, cậu sẽ rút chỉ và ngắt nón ra khỏi cây. Giờ thì cậu có thể ngủ ngay tại đây, dưới ánh trăng tím đượm. Ngày đầu tiên trong rừng Cóc Cáy chưa xảy ra chuyện gì bất trắc, thậm chí lại còn thú vị là đằng khác. Thật thư thái, cậu buông mình trên một chiếc lá to và thiếp đi...
Rầm rập...
Có âm thanh gì đó... Tâm ngồi dậy. Âm thanh đó là thật. Cậu không buồn ngủ nữa, và trí tò mò dẫn dắt cậu thử đi khám phá xem âm thanh đó là gì. Trườn xuống những tầng lá thấp hơn, chẳng mấy khó khăn, cậu trông thấy một toán người đốt đuốc, cưỡi miêu mã chạy trên sườn núi. Cậu phóng thị lực tới gần và ngỡ ngàng nhận ra cả toán người này đều nhất loạt đeo mặt nạ tê giác ba sừng.
“Bọn sơn tặc...” Người cậu có dấu hiệu nóng lên, nhưng nhớ lời ông bác già, cậu chậm rãi thở sâu. “Chúng đi đâu vậy? Thôi, dù sao đó cũng không phải việc của mình. Mình không liên quan gì đến chúng nữa.” Chàng thanh niên tự nhủ. “Nhưng... Nhưng nếu có người sắp bị chúng hại thì sao?”
Rốt cục, cậu bám theo bọn cướp.
Qua một đoạn đường ngoằn ngoèo hết xuống lại lên, xuyên qua mấy lần hang tối, đến một vách đá cao chót vót, toán cướp đột nhiên mất dạng. Tâm dụi mắt. Lũ Tê Giác này xuất quỉ nhập thần đến thế ư? Hay chúng đã phát hiện ra bị cậu bám đuôi nên bày trận phục kích? Nếu quả thực như vậy, toán cướp này sẽ khó đối phó hơn nhiều đồng bọn của chúng mà cậu đụng độ sáng nay ở thị trấn Vỏ Hến.
Tâm rón rén bước về phía trước trong trạng thái đề phòng cao độ. Ngón tay cậu chạm vào một màn sương mát lạnh... Không thể tin được, một cây tai tần! Đó đích thị là một cây tai tần nữa. Cái cây hiện ra trước mắt Tâm như một cây nấm khổng lồ. Cây này thấp hơn nhiều so với cây hồi nãy cậu lấy lá làm nón, chỉ có khoảng bốn đến năm tầng lá, nhưng bề ngang thân cây thì phình to gấp mấy lần.
Chui qua một cánh cửa cũng có dạng đầu tê giác ba sừng khoét trên thân cây, cậu lọt vào một không gian sáng choang đèn đuốc, nơi bọn sơn tặc, mấy mươi tên khí giới lăm lăm, đang xếp thành những hàng dài. Mặt nạ tê giác ba sừng được chúng hạ xuống trước ngực để lộ ra những bộ mặt thật. Tất cả đều là đàn ông, từ trẻ đến trung niên.
“Căn phòng” rộng lớn ấy giống như đại sảnh của cả sào huyệt bí mật, có những cánh cửa dẫn sang những không gian khác. Toán cướp mà Tâm bám đuôi sau khi nhốt miêu mã của chúng vào một căn buồng bên cạnh bèn nhanh chóng nhập vào hàng ngũ. Quân số đã đủ, hai tên cướp ở phía sau đóng cửa chính lại. Vậy là chúng có tất thảy bốn mươi hai tên, xếp làm sáu hàng dọc, mỗi hàng vừa đúng bảy tên. Giữa hàng thứ tư và thứ năm từ trái sang có một khoảng trống như để dành chỗ cho một hàng nữa chưa kịp có mặt.
“Đội số 3 đâu? Cả đám ngủ quên chắc?”
“Chúng nó bị tóm rồi.” Tên nào đó nói.
“Gì cơ?” Bọn cướp nhìn nhau dáo dác.
Một tên râu xồm, lực lưỡng gấp ba người bình thường hùng hổ bước ra trước đông đảo bọn cướp. Mình hắn vận giáp, tay chống xuống đất một thanh đao to bản. Cả áo giáp lẫn chuôi đao đều khắc những họa tiết hình tê giác ba sừng. Đám đông lập tức đồng thanh:
“Đại vương vạn tuế!”
“Các anh em...” Tên tướng cướp giơ tay ra hiệu cho đám thuộc hạ lắng lại, cặp mắt long lên sòng sọc. “Đội số 3 ngày hôm nay đã gặp nạn ở Vỏ Hến. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Lũ ông già bà cả dám phản kháng lại, với sự trợ giúp của một vài tên lạ mặt.”
Đám lâu la rộ tiếng xì xào:
“Ôi mẹ ơi, đội số 3 là đội thiện chiến nhất kia mà. Sao có thể?”
“Những tên lạ mặt là ai thế? Bọn quan binh ở đó thì củ chuối còn chả dám bắt chứ đời nào dám đụng vào Tê Giác chúng ta?”
Tên tướng cướp gõ chuôi đao xuống đất hai cái, lũ lâu la vội vàng im bặt:
“Theo như thông tin ta mới nhận được, một đạo quân của Mạch Môn đang trên đường đến Vỏ Hến để áp giải những người anh em của chúng ta. Sáng sớm mai chúng sẽ đến nơi. Vì thế,” hắn vung lưỡi đao sắc lẹm lên, “ta cùng các anh em sẽ đi giải cứu họ ngay bây giờ, bằng mọi giá, cho dù phải đánh đổi bằng máu, cho dù phải lậc tung cả cái vỏ hến cuối cùng...”
“Đại vương vạn tuế! Đại vương vạn tuế!” Tất cả đám cướp hò reo hưởng ứng.
Giữa lúc sĩ khí dâng cao, một tên cướp bỗng giơ tay xin ý kiến:
“Nhưng thưa Đại vương, đó là quê hương tôi.”
“Cả tôi nữa ạ. Mẹ và ông tôi vẫn đang sống ở đó.” Một tên khác gãi đầu.
Bọn cướp lúng túng nhìn nhau, Đại vương Tê Giác lớn giọng:
“Ngươi có nhớ lời thề khi xin đứng vào ngọn cờ của ta không?”
“Dạ nhớ, thưa Đại vương.” Tên cướp kia ấp úng.
“Nhắc lại ta nghe!”
“Dạ, tôi xin thề xả thân vì Đại vương, vì những người anh em Tê Giác, chống lại triều đình thối nát. Dù phải chết hay bị thương, dù không có nhà mà phải ra đường, dù không có mụp để ăn cũng không một chút băn khoăn. Nếu như sai lời, tôi sẽ làm mồi cho giao long hoặc hóa thành ngỗng, lợn.”
“Tốt. Vậy các ngươi còn gì băn khoăn nữa không?”
“Dạ hết rồi, thưa Đại vương.”
“Uống một hớp rượu rồi lên đường!”
Tên tướng cướp lệnh cho thuộc hạ mang tới một cái bình lớn. Bắt đầu từ hắn, rồi lần lượt từng tên cướp dốc một ít rượu thẳng từ bình vào mồm.
“Đại vương vạn tuế! Đại vương vạn tuế!” Bọn cướp liên tục hô hào rúng động cả lõi của cây tai tần.
Tâm nấp một góc quan sát, khẽ rùng mình: “Chúng định tàn sát cả thị trấn Vỏ Hến ư? Quân dã thú! Chuyện đến nước này... đều do ta cả. Biển nhựa sống ơi! Lẽ ra có thể chỉ một hay vài người bị chúng hại thôi, chứ không phải là cả thị trấn. Ta tự dưng xen vào chuyện không phải của mình... Giờ thì phải làm sao?”
Thân thể cậu nóng rực như lò lửa, căng đầu suy tính phương cách. Khí giới của bọn sơn tặc sáng lấp lóa làm lòng cậu thêm rối bời. Chẳng trông cậy được gì vào quan binh của thị trấn Vỏ Hến rồi, dân lành làm sao chống chọi lại được lũ cướp hung hãn? Giờ cậu quay lại gọi ông bác già thì trễ mất.
Chỉ còn một cách...
“Chỉ còn một cách... Nhưng sức ta liệu có đủ để đối chọi với tất cả bọn chúng?” Chàng thanh niên tự vấn.
“Ngươi làm được.” Một giọng nói khác vang lên trong đầu cậu đầy dứt khoát.
“Vậy thì ta ra tay trước.” Chàng thanh niên thét lên, nhựa sống bên trong cậu như núi lửa phun trào.
Tiếng thét làm giật mình cả mấy chục tên cướp. Tên tướng cướp nhìn xuống, thấy một cái bóng thoăn thoắt chạy dích dắc xuyên qua đội ngũ anh em của hắn. Bọn cướp la thất thanh, đổ rạp từ hàng nọ đến hàng kia, binh khí rụng lẻng xẻng. Điểm cuối của liên hoàn đòn là một cú đấm làm cái bình vỡ vụn, rượu vãi tung tóe xuống sàn. Chỉ chớp nhoáng, toàn bộ đội quân Tê Giác, ngoại trừ “Đại vương”, đã nằm gục, rên rỉ sau lưng Tâm.
Đại vương Tê Giác chết sững trong giây lát:
“Ngươi... là ai?”
“Tao là người đã bắt hết bọn quân của mày sáng nay đây. Và băng cướp hèn hạ của mày cũng sẽ bị xóa sổ luôn bây giờ.”
“Mày... muốn... chết... kiểu gì?” Tên tướng cướp gằn từng tiếng một.
Lưỡi đao phạt tới như chớp giật, Tâm gập bụng né kịp nhưng bị kình lực đẩy lui về phía sau mấy chục bước. Đại vương Tê Giác hẳn là khác một trời một vực so với đám lâu la của hắn. Chàng thanh niên vừa kịp nhặt một thanh kiếm dưới đất thì hắn đã sáp lại. Hai vũ khí va chạm nhau được năm lần thì cậu bị hắn hất văng kiếm. Cánh tay cậu tê dại. Lần này, lưỡi đao của tên tướng cướp đã sượt qua yết hầu cậu, Tâm thoát chết trong gang tấc. Ngay khoảnh khắc ấy, cậu tìm thấy một khoảng trống giữa hai cẳng chân hắn, bèn trượt ra phía sau lưng. Cậu gạt trụ, rồi lộn người tung một cước vào chuôi đao làm nó vuột khỏi tay “Đại vương”, cắm phập vào cánh cửa.
Tâm bật dậy cực nhanh, cảm thấy tự tin khi địch thủ không còn vũ khí. Tên tướng cướp liên tiếp giáng những cú đấm như búa bổ nhưng cậu né được hết. Mải mê tấn công, hắn lộ ra sơ hở để cậu tung một quyền trúng ngực. Nhưng hắn chẳng mảy may xê xích còn chàng thanh niên thì bị dội ngược lại phía sau.
“Tao xé xác mày!” Tên tướng cướp tru lên như một con thú.
Tiếng gầm của hắn đã kinh khủng nhưng điều kinh khủng thực sự là khi hắn chụm hai bàn tay vào nhau và bổ một cú trời giáng xuống mặt sàn. Đám lâu la đang nằm dưới sàn đồng loạt thét lớn và nẩy tung lên không. Bầy miêu mã ở căn phòng bên kia “hí miao” inh hỏi. Toàn bộ cây tai tần..., ồ không, phải là toàn bộ ngọn núi mà cây tai tần đứng trên đó, rung chuyển dữ dội. Và chỉ trong một tích tắc mất thăng bằng, chàng thanh niên bị Đại vương Tê Giác vồ lấy, đè xuống sàn bằng đôi tay rắn hơn thép.
Hai nắm đấm của tên tướng cướp không khác gì hai quả chùy liên tiếp thụi vào mặt chàng thanh niên. Máu chảy giàn giụa. Cậu nằm thẳng cẳng, thôi cựa quậy.
“Mày muốn chết kiểu gì?” Đại vương Tê Giác tự nhắc lại câu của hắn khi nãy, nhưng lần này nghe thật điên tiết.
Nên bóp cổ, bẻ đầu hay moi ruột thằng nhãi nhép này đây? Một lựa chọn nữa là đem nó ra tế cờ để lấy sĩ khí cho anh em. Nhưng... Hắn đảo mắt nhìn quanh, nhiều tay chân của hắn có lẽ đã không thể chịu nổi tuyệt chiêu chấn động vừa rồi. Thằng nhãi này chỉ đánh gục chúng tạm thời, còn chính hắn... chính hắn đã tiễn các anh em về với Biển nhựa sống. Bất giác, nước mắt hắn trào ra, hắn tru lên điên dại...
Trong lúc đó, Tâm không còn nghe thấy gì ở bên ngoài. Cậu chới với rơi vào một hố sâu vô tận. Không đau đớn, nhưng có điều gì đó thật tiếc nuối. Rồi gương mặt mẹ cậu hiện ra, trẻ trung và hiền hậu. Bà đỡ lấy cậu bằng vòng tay mềm ấm.
“Mẹ! Mẹ ơi! Con được về với mẹ rồi!” Tâm òa khóc, biến thành hài nhi bé bỏng vùi đầu vào bầu sữa mẹ.
“Con yêu của mẹ!” Người mẹ ghì chặt đứa con như không bao giờ muốn buông ra.
“Hãy nghỉ đi! Để ta lo!” Tâm nghe thấy một giọng đàn ông cất lên, rồi cậu chìm vào bóng tối tuyệt đối... Không hình ảnh, không âm thanh, không cảm xúc, không bất cứ thứ gì...
...Đại vương Tê Giác sau một đợt rống dài, dồn toàn lực nện nắm đấm xuống đầu chàng thanh niên nằm bất động. Cú đấm đủ để cậu nát sọ. Nhưng cậu đã đưa tay chặn nó lại. Tên tướng cướp một lần nữa bị bất ngờ. Cặp mắt của chàng thanh niên giờ như có một ngọn lửa đỏ rực đang cháy trừng trừng nhìn hắn. Chỉ bằng một tay, cậu lăng hắn dính vào bức tường, vốn là lớp vỏ bên trong ruột cây tai tần.
Đại vương Tê Giác lồm cồm bò dậy, giáp trụ xuất hiện nhiều đường nứt:
“Mày... Mày là ai?”
Chàng thanh niên trả lời với một giọng nói hoàn toàn khác trước:
“Ngươi chưa đủ tuổi để biết tên ta.”
Vừa dứt lời, tên tướng cướp lãnh một đòn vào giữa bụng. Đòn duy nhất đó đủ khiến trời đất quay cuồng, thân thể hắn nhũn bấy không khác gì một mớ giẻ lau.
Chàng thanh niên xách yết hầu Đại vương Tê Giác, đâm thủng qua cánh cửa đang đóng, rẽ màn sương bên ngoài cây tai tần, bước đến sát miệng vực và nói:
“Đây là kết thúc cho ngươi!”
Đôi mắt tên tướng cướp ngấn lệ. Hắn vừa hoảng hốt, vừa đau đớn, có vẻ muốn van xin nhưng chỉ ấm ứ mà không thốt thành lời.
Chàng thanh niên buông tay thả tên tướng cướp xuống khoảng không. Nhưng hắn vừa rơi một đoạn đã được một thứ gì đó đỡ lấy. Chẳng phải thứ gì xa lạ, đó chính là con diều Mắc Cọp của ông già hát rong. Nó mang Đại vương Tê Giác tới chỗ Trùm Ngây đang từ dưới núi đi lên. Ông bèn đặt tên tướng cướp tựa đầu vào một tảng đá, rồi quay ra chỗ chàng thanh niên.
“Trả Tâm lại cho ta!” Ông nói như ra lệnh.
Tâm không thèm mở miệng, nhìn Trùm Ngây đầy thách thức. Ông già trợn mắt:
“Trả nhóc con lại cho ta! Ngươi đi quá xa rồi.”
Chàng thanh niên khuôn mặt bầm dập, ôm bụng cất một tràng cười vừa khoái trá vừa khó nhọc:
“Không có ta thì nó chết rồi, giờ ngươi đuổi ta đi thì nó sẽ chết vì những vết thương và mất nhiều máu. Ngươi đến trễ còn lấy tư cách gì mà...”
Chưa kịp dứt câu, cậu đã thấy thân mình Trùm Ngây lướt tới như một dải lụa màu xám mềm mại và uyển chuyển. Cậu tung ra một loạt quyền cước nhưng tất cả đều sượt qua “dải lụa”. “Nó” lách qua nách cậu ra phía sau. Và khi bàn tay ông già đặt nhẹ lên vai Tâm, một cảm giác tê liệt từ đó lan ra khắp cơ thể. Chân tay cậu cứng đơ và rã rời. Lập tức, cậu bị con diều Mắc Cọp trói chặt không cựa quậy nổi. Chắc chắn, nếu Tâm không trải qua trận chiến dữ dội với bọn cướp Tê Giác khiến nhựa sống suy yếu trầm trọng thì mọi chuyện ắt chẳng giản đơn đến vậy.
Trùm Ngây dùng ngón tay vẽ bùa lên thinh không, rồi ốp lá bùa vào trán chàng thanh niên.
“Nó sắp... Tự Lập rồi... Các ngươi sẽ... trả giá...”
Tâm thều thào mấy lời trước khi ngọn lửa đỏ rực trong mắt cậu tắt dần. Cậu gục xuống. Con diều buông dây trói, bay nhặng xị xung quanh Tâm hoảng hốt. Trùm Ngây khuỵu gối, nhăn mặt. Màn giao đấu vừa rồi diễn ra chỉ trong chớp mắt, tưởng chừng như chàng thanh niên chưa hề chạm được vào ông già. Song ở trạng thái “không phải là chính mình”, cậu đạt được tốc độ và sức mạnh vô cùng đáng sợ. Hậu quả là ông già vẫn trúng một đòn ngay mạng sườn. Ông ôm lấy chàng thanh niên, thấy cậu thở thoi thóp, người thì lạnh toát. Nắm cổ tay cậu, mặt ông tái mét:
“Mắc Cọp, con đỡ ta một tay!”
Trùm Ngây đặt chàng thanh niên lên con diều, nhưng rồi ông sững lại, vò đầu bứt tai:
“Ai chà... Ta lú lẫn mất rồi!... Mắc Cọp, Để ta!”
Con diều nhìn ông già một cách lo lắng. Trời còn nhập nhoạng, với một bên hông đau buốt, ông cõng Tâm lên lưng, hổn hển vội vàng bước xuống núi.